Chương 6 (2)
Đầu tiên là ân cần hỏi han.
“….ừm”
Tụng Nhiên gật đầu, trong đầu suy nghĩ miên man không dứt.
Nếu mà nói chưa rời khỏi giường, hiện tại ba ba Hạ hẳn là đang ở trần, chỉ mặc mỗi quần lót nói chuyện? Bố Bố đáng yêu như vậy, ba ba Hạ khẳng định cũng khống kém, đàn ông trên dưới 30 tuổi, hoàn thành bước trưởng thành ban đầu, sức sống dào dạt, các loại mị hoặc pha trộn lẫn nhau, nhưng mị lực nhất vẫn là thời gian, nếu như dáng người lại chắc khỏe, vậy…. quá đơn giản…
A thật là!
Tụng Nhiên khinh bỉ chính mình ___ người ta cũng có gia đình rồi, có dám có dâm ý với ba ba Hạ, không phải là đã làm nam thần Infiniti phải thất vọng rồi sao?”
Cố gắng khống chế không nghĩ đến cơ bụng cùng tuyến nhân ngư rắn chắc, lúng túng tìm đề tài, nỗ lực che giấu nội tâm xấu xa: “Cái kia,….ba Hạ ta nghe được giọng anh hơi ngạt mũi, là bị cảm sao?”
“Còn chưa đến mức bị cảm” Hạ Trí Viễn nói, “Tối hôm qua lái xe quên mất không đóng mui, lái một đường 80km trở về, gió lớn chiếu vào, buổi sáng thấy hơi đau đầu.”
Tụng Nhiên vội vàng nói, “Đây chính là dấu hiệu trước khi bị bệnh mà, không chú ý rất dễ trở nên nghiệm trọng. Ở chỗ anh có gừng già với đường đỏ không?”
“Gừng già với đường đỏ?”
“Đúng vậy, có thể pha một cốc trà gừng.” Tụng Nhiên nói gấp: “Trước tiên đun nước sôi, cắt gừng già thành 4 miếng rồi bỏ vào, sau đó đun nhỏ lửa 10 phút, cuối cùng thì thêm đường đỏ, không có đường đỏ thì thôi cũng được. Nhớ là phải dùng gừng già, đừng dùng gừng non, gừng non không hiệu quả lắm…”
Hạ Trí Viễn cười hỏi: “Dùng đường trắng được không?” Tôi chỉ có đường trắng pha cà phê.
“Được, được.” Tụng Nhiên gật đầu liên tục, “Quan trọng là phải có gừng già!”
“Không có!.”
Tụng Nhiên sửng sốt một cách: “Ách…”
Gừng….gừng cũng không có? Vậy làm sao nấu trà gừng được?
Cậu hiểu ra Hạ Trí Viễn đang cố tình trêu mình, nếp nhắn nổi lên quanh vùng trán, nghiêm túc hỏi biện pháp sau đó lại nhanh chóng thành trêu chọc thua trận uể oải nói, “Vậy… vậy ngủ thêm một lát đi, ngủ có thể tăng cường miễn dịch, không thì dùng thuốc, tôi không quấy rầy anh nghĩ ngơi nữa…”
Hạ Trí Viễn không hiểu sao thấy có chút hoảng hốt, sợ cậu một giây tiếp theo sẽ cúp điện thoại, lập tức đổi giọng: “Không có việc gì, tôi bình thường cũng quên không đóng mui, cũng thành thói quen rồi, đợi lát nữa tắm nước nóng sẽ bình thường lại.”
Anh vén chăn xuống giường, thuận tay khoác một cái áo ngủ, chân chần đi ra phòng khách.
“Tụng Nhiên, nói cho tôi hai ngày nay Bố Bố đã làm những gì đi, tôi lâu rồi không chơi với nó.”
Tại khu vực bếp, hương cà phê lại tỏa ra khắp phòng kêu tách tách, đồng hồ trên lò vi sóng nhấp nháy theo quy luật, cho thấy bây giờ là 06:32. Hạ Trí Viễn đến bên chiếc bàn dài như ngày hôm qua, cảm nhận ánh sáng mặt trời ấm áp muốn nghe người kia nói cho anh biết tình hình hằng ngày của Bố Bố.
Bố Bố kể chuyện sóc chuột cho các bạn ở nhà trẻ chiếp được một xấp phiếu hoa hồng.
Bố Bố vô cùng hứng thú với hình vẽ trên tường trên đường đi học, còn nhìn ra được là hình chữ nhật với hình tam giác.
Bố Bố ăn uống rất tốt, cơm tối ăn hết một đĩa thịt bò, không kén ăn nên ăn hết cả hành tây với bông cải xanh.
Bố Bố lúc nghe truyện cổ tích rất chăm chú, rất ít khi lỡ đãng, đặc biệt còn múa tay bắt chước hình ảnh hươu cao cổ khiêu vũ rất sống động.
…..
Tâm trạng Hạ Trí Viễn rất tốt.
Lúc anh không ở nhà Bố Bố vẫn rất quy cũ như cũ, cho dù ở cùng với người lạ lại ngoan ngoãn như khi ở cùng anh, không làm cho người ta cảm thấy phiền phức. Ai nuôi cũng dê, ai gặp đều thích.
Có một đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy thật sự là đáng để ăn mừng.
Nhưng ngay khi anh cho là như vậy, Tụng Nhiên lại nói thêm: “Ba Hạ, ngoại trừ những điều này… tôi còn muốn nói với anh vài câu nữa, anh nghe xong cũng đừng mất hứng.”
Hạ Trí Viễn chuyển máy, ngữ khí vẫn như bình thường, “không đâu, cậu nói đi.”
“Tụng Nhiên lặng lẽ liếc sang Bố Bố một cái, thấy bé đang chuyên tâm tô màu, không chú ý tới mình, lại thấp giọng nói tiếp: “Ba Hạ, Bố Bố bé ấy… thật ra cũng không có ngoan như anh nghĩ. Hai ngày nay bé ở bên cạnh tôi, vẫn luôn có biểu hiện dính người, cũng rất thích làm nũng, giống như nuôi mèo con, thỉnh thoảng cũng có lúc cáu kỉnh. Lúc bé thực sự cáu tôi cũng không chịu được.”
“Thật không?” Hạ Trí Viễn nhíu mày, động tác khuấy cà phê dừng lại, “Nó trước đây không thế, có lẽ là tính cậu tốt quá, không biết từ chối. Cậu đưa máy cho nó, tôi dặn nó vài câu…”
“Không, không không, ý của tôi không phải như thế anh đừng hiểu lầm!” Tụng Nhiên vội vàng sửa lại, “Tôi muốn nói là, ở tuổi của bé, phải lăn đi lăn lại mới đúng, nghịch ngợm một chút mới đúng tuổi của bé, ngoan ngoãn như Bố Bố trái lại, mới có chút không bình thường.”
Hạ Trí Viễn vẫn chưa hiểu rõ: “Không bình thường? Hiểu chuyện sớm một chút, đâu có gì không bình thường?”
“Ừm…”
Tụng Nhiên ngập ngừng lắc đầu.
Vị ba ba chậm hiểu này, không hiểu tâm tư trẻ con chút nào, nên làm thế nào mới tốt đây? Xem ra phải để Tụng Nhiên ca ca này ra tay rồi, chăm chú nói với người kia.
“Anh chờ một chút, tôi vào trong phòng nói chuyện với anh.”
“Tụng Nhiên nhanh chóng rửa sạch hai tay, đem màng bọc thực phẩm bọc hoành thánh nhỏ bỏ vào tủ lạnh, một đường chạy vào phòng ngủ, thuận tay khép luôn cửa phòng, nhảy vào giường, hai chân đạp loạn xạ một cái, đá rơi dép xuống.
Tụng Nhiên ngồi khoanh chân, theo thói quen nắm một đầu gối nhét vào lòng, “Anh Hạ, tôi nói với anh thế này, bé cưng của anh càng hạnh phúc thì sẽ hiểu chuyện càng muộn. Bố Bố mới có 4 tuổi, gia cảnh lại tốt như vậy căn bản không cần phải vội vàng lớn lên. Bé đáng nhẽ phải vui vẻ làm ầm ĩ suốt ngày, muốn cười liền cười, muốn khóc sẽ khóc, sau này dần đến tuổi trưởng thành, tự nhiên sẽ bắt đầu hiểu chuyện.
“Tôi không phủ nhận quan điểm của cậu.” Hạ Trí Viễn bình tĩnh nói, “Nhưng Bố Bố trưởng thành sớm là do bẩm sinh đã vậy, mà cũng không phải như cậu nói __ không hạnh phúc.”
Tụng Nhiên cảm thấy hai cha con nhà này có chút hiểu nhầm khó giải quyết, cho nên lo lắng nói, “Ba Hạ này, nếu như là do thiên tính đã vậy, Bố Bố sẽ không biểu hiện ở trước mặt tôi một bộ dạng khác. Tôi cho anh một ví dụ thế này, anh có biết trên đời này trẻ con ở đâu là ngoan nhất không? Là ở trong cô nhi viện. Trẻ con ở cô nhi viện chắc chắn sẽ không biết làm nũng, cũng không gây chuyện bởi vì có cười cũng được, khóc cũng được, ngã cũng được, sinh bệnh cũng được không ai đem bọn chúng ở trong lòng, vì thế từ từ bọn họ sẽ không biết làm nũng, nhìn qua so với những đứa trẻ bình thường nhà người ta thì là vô cùng nghe lời nhưng trong lòng bọn họ kỳ thực còn muốn làm nũng hơn bất kỳ ai.
Thìa bạc rơi vào cốc, làm bắn lên một vài giọt cà phê nâu.
Cô nhi viện.
Nghe đến bất lực.
Tụng Nhiên lưu loát nói, đánh đồng Bố Bố con anh với những đứa trẻ trong cô nhi viện, mặc dù là xuất phát từ thiện ý, nhưng ngôn từ chỉ trích cũng vượt quá giới hạn rồi.
Đang lúc đối thoại cùng Tụng Nhiên, Hạ Trí Viễn lần đầu tiên lộ ra đôi mắt sậm màu.
Mà Tụng Nhiên vẫn còn chưa cảm thấy gì, vẫn cứ thao thao nói, “Đêm qua anh muốn để Bố Bố vể nhà ngủ, bé rất biết điều, ngay lập tức đáp ứng lời anh, nhưng anh đâu biết bé đi đến cửa nhà là muốn khóc, là tôi đưa bé trở lại. Anh Hạ, anh xem Bố Bố thật sự không muốn trở về nhà bé muốn ở lại chỗ tôi nhưng để anh có ấn tượng tốt với bé, bé chỉ có thể nói trái với lòng mình.”
“Tụng Nhiên, xin cậu đừng nên…”
“Anh Hạ, trong nhà anh có một người máy rất giỏi phải không?” Tụng Nhiên nói, “Tôi nghe Bố Bố nói, Tiểu Q là tác phẩm hay nhất của anh, có chế độ bảo vệ đặc biệt lợi hại có thể nó còn lợi hại hơn nữa cũng không thể nào thay thế anh được. Anh mới là ba ba của bé, Bố Bố cần nhất không phải là bảo mẫu, cũng không phải Tiểu Q mà là anh, Tiểu Q kia cho dù bổ sung tốt hơn nữa cũng không vậy. Tôi nói như vậy,…. anh có hiểu không?”
Hạ Trí Viễn trầm mặc một lúc, đột nhiên nhấc thìa lên, dùng sức ném lại vào trong cốc.
Anh nhặt cốc cà phê, đi ra phòng khách, mở điện thoại di động chỉ là hình thức.
điện thoại đặt xuống bàn, ngón tay đẩy về phía trước, điện thoại liền trượt về phía cạnh bàn.
Hạ Trí Viễn ngồi xuống ghế, mở máy tính xách tay bắt đầu làm việc.
“Hạ…anh Hạ? Anh vẫn đang nghe chứ?”
Bởi vì thay đổi khoảng cách, giọng nói của Tụng Nhiên nghe không rõ lắm.
Hạ Trí Viễn: “Đang nghe.”
Tụng Nhiên lại hỏi: “Vậy anh hiểu rồi chứ?”
“Đại khái đi.”
“Đại khái làm sao được? Muốn làm một ba ba phải hiểu cho rõ ràng, ví dụ như…” Giọng nói của Tụng Nhiên ngập ngừng cảm giác được giọng nói bên kia có chút thay đổi. Cậu tưởng điện thoại nhỏ xảy ra vấn đề, thử âm lượng một chút, lại thao thao nói: “Anh phải nắm được tâm lý của trẻ, chơi trò chơi với Bố Bố, kể truyện cổ tích cho bé nghe, còn có mỗi ngày đều hôn nhẹ bé, ôm bé một cái. Trẻ con không giống với người lớn, nội tâm của các bé khá nhạy cảm, nếu không dành nhiều thời gian làm bạn với bé, sẽ rất dễ bị tổn thương…”
Hạ Trí Viễn cắt đứt lời, “Tụng Nhiên, tôi không có nhiều thời gian như vậy.”
Lúc này, ngữ điệu anh không nhịn được mà trở nên dứt khoát, Tụng Nhiên thoáng đau nhói. Hiểu rõ ý tứ kia cười nhẹ, Tụng Nhiên cứng lời, không chắc chắn hỏi lạ, “Anh vừa… nói cái gì?”
“Tôi nói, thời gian học tập làm thế nào để trở thành một ba ba tốt, tôi còn có chuyện càng quan trọng hơn là phải đi làm.”
“Chuyện quan trọng hơn?” Tụng Nhiên ngồi thẳng người, dường như không thể tin được lời nói kia, “Bố Bố là con anh, người thân của anh, lẽ nào.. lẽ nào chăm sóc bé thật tốt không phải là chuyện quan trọng nhất với anh sao?”
“Không phải.”
Hạ Trí Viễn thẳng thắn thừa nhận, bởi vì không có ý che giấu nên nghe ra được vô tình.
Hạ Trí Viễn tiếp tục đánh máy, trả lời thư điện tử, đường nhìn vẫn không rời khỏi màn hình máy tính, ngữ khí cũng có vẻ nhàn nhạt: “Tôi đoán là cậu không thích nghe câu trả lời như vậy nhưng đó thật sự là ý của tôi___ Bố Bố là con của tôi, cũng là quan trọng nhất với tôi. Tụng Nhiên hiểu chuyện sớm là một hành vi phổ biến cũng là một loại bản năng, hai người khác phái kết hợp đều có thể sáng tạo ra đời kết tiếp, tôi không cho là như vậy có gì không bình thường. Nếu như cậu vẫn giữ lý lẽ của mình tôi không phản đối, tôi tôn trọng ý kiến của cậu nhưng cũng đồng thời hi vọng cậu hiểu được ý của tôi.
Tụng Nhiên giật mình: “Anh Hạ, anh đang nói gì vậy?”
“Còn có gia đình?” Hạ Trí Viễn mặt không đổi sắc nói ra, “Sinh hoạt của con người có hàng trăm thứ, cuộc sống gia đình chỉ là một trong số đó, phổ biến nhưng không riêng biệt. Tôi cho rằng nó chiếm rằng nó có thể trở nên phổ biến không phải vì bản thân nó có giá trị cao mà là bởi vì nó thích hợp làm nền tảng, bổ sung cho một yêu cầu khác cao hơn của một người.
“Không đúng, không đúng, anh Hạ, anh nói chuyện có lý đi!
Trong lòng Tụng Nhiên như có hòn đá lớn đè lại, khó chịu không thở nổi.
Theo bản năng muốn chống lại quan điểm của Hạ Trí Viên, tay chân khoa múa loạn xạ ở không chung, nỗ lực muốn giải thích ý kiến của mình: “Gia đình đương nhiên là có giá trí, bằng không sẽ không có nhiều người đều phải thàng gia lập thật như vậy!… Nó là cơ sở quan trọng nhất với một người, là một cảm giác thân thuộc, tình cha mẹ, con cái, thân thích đều sinh ra hạnh phúc. Tôi nghĩ nó nhất định là quan trọng hơn sự nghiệp…”
Nhưng Tụng Nhiên vẫn cứ bàng hoàng, cậu không thể thuyết phục bản thân mình.
Có lẽ bởi giọng nói người kia quá lạnh lùng, tiết tấu trần thuật ổn định, đối lập với lập trường của cậu. Ở bên này đầu máy rõ ràng là hoảng loạn. ý nghĩa cuộc của cậu vào giờ khắc này bị bóp chặt, biến thành một tờ giấy mỏng đơn bạc, chỉ có thể tự nhẩm liên tục với lòng mình những điều người kia nói là không đúng.
Từ trong sâu thẳm Tụng Nhiên cảm thấy sợ hãi.
Sạo anh ta lại có thể nghĩ như vậy? Tại sao có thể có người nghĩ như vậy? Chẳng lẽ có người nhà…. thì sẽ không hề ý thức được người nhà mới là quý giá nhất sao?
Ôm chặt lấy gối đầu, muốn hấp thụ một chút ấm áp từ gối lông.
“Tụng Nhiên, tôi đồng ý cậu là một hàng xóm tốt, nhưng với quan niệm về gia đình chúng ta bất đồng quan điểm, không thể đi đến điểm chung được. Chúng ta mỗi người tôn trọng quan điểm của nhau, tạm thời tìm điểm chung, gác lại cái bất đồng được không?”
Tiếng nói hờ hững của Hạ Trí Viễn truyền đến tai Tụng Nhiên.
Người kia là đang muốn làm hòa.
Nhưng Tụng Nhiễn vẫn cứ kiên quyết lắc đầu: “Không thể, không thể tìm được điểm chung, gác lại cái bất đồng… bởi vì tôi đúng.”
Cậu mím môi một cái, cố chấp cường điệu, “con cái, bạn bè và gia đình là những người quan trọng nhất, không có gì kém những cái đó được….”
Yên tĩnh 5 giây, cậu nghe được Hạ Trí Viễn đang cười.
“Tụng Nhiên, tôi có thể đoán qua cậu là người như thế nào. Cậu am hiểu nấu nước, thích trẻ con, không phải đi công tác nhiều, thích nuôi mèo, độc thân, sống một mình, không thiếu tiền, còn có bình thường đi đến cô nhi viện là tình nguyện__Cậu có đủ những yếu tố tốt đẹp trong cuộc sống, hẳn là do từ nhỏ đã được gia đình bảo vệ rất tốt. Nhưng cậu phải biết rằng không phải ai cũng có điều kiện như cậu ở trong mắt rất nhiều người gia đình không có nghĩa là có cảm giác hạnh phúc với an toàn ví dụ như… Quên đi, chuyện cũ không muốn nhắc đến, nói chung gia đình và sự nghiệp không thể kiêm hết được, tôi sẽ chọn sự nghiệp.
Câu nói sau cùng kia đã làm mồi lửa, trong đầu Tụng Nhiên oanh một tiếng, lý trí nổ thành tro,k khí huyết dồn lên não, trước mắt là một mảnh không rõ, “Không thể kiêm được ? Không kiêm được thì anh sinh ra Bố Bố làm gì? Có người cầm dao ép anh sinh sao? Gia đình không quan trọng thì anh đừng sinh nữa, sinh ra rồi thì lại như vậy! Làm người độc thân như tôi có nhiều thời gian theo đuổi sự nghiệp hơn!”
Sắc mặt Hạ Trí Viễn lạnh lẽo, “Bộp”, khép lại máy tính sách tay của mình.
“Đúng là tôi không tự nguyện làm ba.” Anh thấp giọng nói, “Tôi căn bản không có ý định có con trước tuổi 35, Bố Bố chỉ là một lần ngoài ý muốn.”
Anh không thể giải thích trọn vẹn, cứ giải thích Tụng Nhiên lại càng tức giận, nhặt gối đầu đập xuống giường, “Ngoài ý muốn? Cái gì gọi là ngoài ý muốn? Lúc anh làm tình không biết mang bao sao? hay là cái bao kia cũng không quản được cái cây ”chim” kia của anh?
“Tụng Nhiên!”
Hạ Trí Viễn đập bàn nước, lớn tiếng cảnh cáo.
Tụng Nhiên vẫn cứ mắc điếc tai ngơ, tiếp tục nói: “Tôi không quản chuyện anh muốn bao nhiêu tuổi sinh con, Bố Bố đã sinh ra rồi, anh phải đảm đang trách nhiệm người cha! Còn anh? Anh ngay cả tìm một người mẹ cho bé cũng không tìm được! Đứa nhỏ bốn tuổi, lúc thì ném cho bảo mẫu trông, lúc thì lại để cho người má quản, đây là chuyện người bình thường sẽ làm sao? Anh cho rằng kỹ thuật trông nom trẻ kia có có thể yên tâm với sự nghiệp rồi? Bố Bố yêu anh như thế, hiểu chuyện như thế, bây giờ tôi đưa điện thoại cho bé, anh có dám chính mồm nói rằng là anh bắn nhầm mới ngoài ý muốn có nó không?”
“Tụng Nhiên!” Hạ Trí Viễn đứng mạnh lên, “Chú ý cách dùng từ của cậu!”
Nhưng Tụng Nhiên đã không còn giữ được bình tĩnh, “Chú ý em gái anh! Có tin tôi còn có thể tìm ra một mớ từ ngữ khác để nói anh! Loại người như anh, có kiếm nhiều tiền hơn nữa cũng vẫn cứ bại hoại.!”
“Don’t judge me!”
Trong cơn giận dữ, chống mạnh tay xuống bàn nước, cầm điện thoại di động lên quát: “Không ai dạy cậu sao, lịch sự cơ bản khi nói chuyện với người khác, đừng có dựa vào một tí thông tin chủ quan phiến diện mà suy đoán lung tung.
Sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe được âm thanh báo bận, Tụng Nhiên cố sức vung cánh tay, điện thoại bay một vòng trên không trung rồi lăn một vòng vào trong ghế sô pha.
Tụng Nhiên cúi đầu, cắn chặt môi dưới, ấm ức trong lòng, “Đồ xấu xa nhà anh, ngu ngốc, cút đi!”
Cốc, cốc, cốc.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ.
Tụng Nhiên khươ loạn lấy một cái áo màu đen lau mặt, nhảy xuống giường mở cửa. Bố Bố với Đậu Đậu đứng song song ở ngoài cửa, đều ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn cậu.
“Anh, anh vừa cãi nhau với ai thế?”
Bố Bố lo lắng.
Cục lông lớn cũng cọ cọ, dùng đầu cọ vào bắp chân cậu, dành cho cậu sự chăm sóc thoải mái.
Tụng Nhiên hít một hơ, “Không có việc gì, anh vẫn ổn.”
“Nhưng mà, nhưng mà rõ ràng là anh đang khóc mà.” Bố Bố mới không tin đâu, “Anh vừa mới nói chuyện điện thoại với Papi phải không? Có phải Papi bắt nạt anh à?”
Tụng Nhiên sao dám để Bố Bố biết chuyện, nhanh chóng lắc đầu: “Không phải, không liên quan đến ba ba của Bố Bố đâu. Ba con tốt như vậy, làm sao có thể cãi nhau với anh được?”
“Đúng rồi.” Bố Bố gật đầu liên tục, “Papi tốt như vậy sẽ không cãi nhau với anh đâu.”
Đôi mắt sáng ngời, quay về bàn ăn, kéo những bức tranh đã tô màu xong xuống rồi nhanh chóng phi về, đưa bằng hai tay cho Tụng Nhiên, “Anh mau xem này, em tô xong rồi, tặng cho anh! Anh đừng khóc nhé.”
Tụng Nhiên nhận lấy bức tranh, thấy được trên bức tranh có một con sóc nâu, sóc chuột màu xám tro, một con hươu cao cổ màu vàng, còn có một con dễ mèn nhỏ trong bụi cỏ xanh biếc. Lá cây dưới ánh vàng rực rỡ, nấm trắng béo múp, cây tùng già vươn ra thật nhiều tán lá.
Bố Bố 4 tuổi, tặng cho cậu một món quà ấm áp.
Tụng Nhiên ngồi xổm người xuống, xoa tóc bé, cười nói: “Bố Bố, cám ơn em.”
“Cám ơn em, đứa trẻ ngoan.”
Em yên tâm, cho dù sự tình biến thành như thế nào, anh cũng không quan tâm. Anh Tụng Nhiên của em rất lợi hại, nhất định sẽ giúp em tìm lại được ba ba tốt nhất thế giới kia, để cho em tháo lớp mặt nạ xuống, sẽ không phải chịu đựng sắm vai “bé ngoan nghe lời.”
Anh nhất định không để em…. trở thành anh của năm đó.
P/s: Cái chương này vừa dài vừa lắm lý lẽ >< biết là Tụng Nhiên cũng có ý tốt thôi nhưng mình thấy như vậy là xen vào chuyện gia đình của nhà người ta quá thực sự thì trước giờ m vẫn cứ cưng vs sủng thụ hơn mà kiểu này thì m thấy nghiêng về công hơn.
bonous thêm link bài hát nè: Don’t juge me– https://www.youtube.com/watch?v=z29nI8RQV0U